Một nhà dưới chân núi
Phan_16
Bán Hạ thấy vậy, không khỏi nói: "Tộc trưởng để cho chúng ta đi vào trong thần miếu, vậy chàng chính là tộc trưởng kế nhiệm. Địa Nô là tổ tông của ta và chàng, phải cúi đầu vái lạy."
Vô Mạt gật đầu nói đúng, lập tức hướng về phía tượng đá này vái ba lạy.
Sau khi cúi đầu xong, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, con đường tiếp theo hơi xoay mình hướng lên, đi không bao lâu liền mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, Vô Mạt nghiêng tai lắng nghe rồi nói: "Nơi này hẳn là phía sau Núi Thượng Cổ, chúng ta sắp đi tới trên mặt đất rồi."
Bán Hạ nghe hắn nói như vậy trong lòng mơ hồ lo lắng cho Nghênh Xuân, mắt thấy này sơn động sắp hết, nhưng sao lại không thấy tung tích của nàng chứ? Nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Vô Mạt thấy vẻ mặt của Bán Hạ, chỉ cho là nàng mệt mỏi, liền muốn cõng nàng đi. Bán Hạ cười chỉ chỉ bụng mình, đã nhô ra, sao có thể cõng chứ, không thể đè hỏng tiểu oa nhi trong bụng a.
Vô Mạt suy nghĩ một chút, liền nói: "Vậy ta ôm nàng đi."
Bán Hạ vội vàng lắc đầu: "Đừng, đường này vốn đã dốc khó đi, chàng ôm ta, vậy còn không mệt chết sao."
Nhưng Vô Mạt sao có thể là người sợ mệt chứ, hắn chỉ một lòng sợ nương tử của mình mệt chết thôi, lập tức không nói lời gì ôm ngnag Bán Hạ lên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hắn thể lực rất tốt, ôm Bán Hạ vẫn bước đi như bay, hơi thở vững vàng, cũng không hề có chút mệt mỏi, Bán Hạ lúc này mới yên lòng.
Lại không biết đi bao lâu, rốt cuộc tiếng nước chảy càng ngày càng rõ, cuối cùng đột nhiên một ngọn gió mát lạnh thổi tới, trước mắt có thể thấy những ngôi sao lấp lánh cùng bầu trời xanh đậm rồi, đây chính là cửa ra.
Vô Mạt đỡ Bán Hạ ra ngoài, sau đó mới bò lên. Xung quanh cửa động đầy cỏ dại, lúc này đêm đã khuya, sương đêm dính ướt ống quần, trên người hỗn loạn nhếch nhác.
Hai người hoàn toàn leo ra, đứng thẳng lại, xem xét xung quanh, chỉ thấy một vầng trăng treo cao trên bầu trời, xa xa đều là dãy núi tối đen hình thù kỳ quái, bốn phía cỏ dại mọc thành bụi có tiếng côn trùng kêu vang.
Bán Hạ nhíu mày: "Xem ra sắc trời đã muộn rồi, chúng ta đi thật lâu đấy." Nói đến đây thì bụng nàng kêu lên ùng ục.
Hiện giờ bụng nàng đã không ít tháng, sức ăn so với trước kia lớn hơn rất nhiều, hôm nay lại ở trong sơn động giằng co nửa ngày như vậy, trong bụng không khỏi đói khát.
Vô Mạt thấy vậy, cẩn thận đỡ Bán Hạ: "Ta biết xung quanh đây có một sơn động, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút, rồi tìm cho nàng chút thú rừng nướng ăn."
Bán Hạ nhìn vị trí của mặt trăng, lắc đầu nói: "Ta thấy thôi đi, tình hình ở thần miếu còn chưa rõ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuống núi. Chàng tìm cho ta chút trái cây đi, sau đó liền xuống núi." Một đường không thấy tung tích Nghênh Xuân, có lẽ nàng đã rời khỏi sơn động từ nơi này.
Hai người đang nói, chợt nghe tiếng gầm gừ của Dã Lang, âm thanh kia xuất hiện khắp nơi, nghe như thế chắc chắn không phải chỉ có một con. Vô Mạt nghe thấy, nhanh chóng bảo hộ Bán Hạ về phía sau. Dù sao lúc này đã nửa đêm ở nơi hoang vu, ai biết mấy con sói này thuộc về bầy sói nào, có biết quy định hay không.
Chỉ chốc lát sau, những đôi mắt sói tĩnh mịch tụ lại gần, có hơn bảy tám đôi, bọn chúng ngừng gầm gừ, đôi mắt màu xanh lá cây nhìn chằm chằm vào hai người.
Vô Mạt kéo Bán Hạ bảo hộ ở sau lưng, bản thân phía trước thì gầm gừ, mấy con sói nghe được đầu tiên là liếc mắt buồn bực, tiếp liền "Nói chuyện với nhau".
Rất nhanh mấy con sói kia nhường đường, Vô Mạt đỡ Bán Hạ đi ra ngoài.
Vô Mạt nhỏ giọng giải thích: "Bọn chúng là sói bảo vệ thủ hộ cái cửa động này, là chờ chúng ta tới, bọn chúng còn nói một cô gái ngất xỉu ở gần đây, chắc là Nghênh Xuân."
Bán Hạ nghe được mừng rỡ, vốn cho là tỷ tỷ mình không rõ tung tích, thì ra vẫn có thể tìm được, cũng coi như chuyến đi này không tệ, có câu trả lời cho mấy người ngoài dưới chân núi kia rồi.
Hai người đi trên bụi cỏ rậm rạp, kéo những nhánh cây bắt chéo chắn đường, rất nhanh liền tìm Nghênh Xuân nằm phía sau một tảng đá lớn.
Nghênh Xuân khắp người dơ bẩn, y phục rách nát, trên mặt trên tay đều là vết cắt, hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự. Bán Hạ vội vàng tiến lên dò mạch, lúc này mới yên lòng: "Nàng là đói bụng mấy ngày, ngất đi, chúng ta phải tìm chút đồ ăn cho nàng." Bằng không nàng cứ bất tỉnh như vậy, cũng không thể để Vô Mạt cõng nàng chân núi a.
Chương 33
Lập tức Bán Hạ coi chừng Nghênh Xuân ngồi bên cạnh tảng đá, Vô Mạt đi ra xung quanh hái chút trái cây, thật may lúc này là mùa hè, trên núi trái cây còn rất nhiều. Đang hái, hắn thấy bên cạnh có một suối nước, nghĩ Bán Hạ có lẽ cũng khát nước, liền muốn lấy một chút.
Bây giờ là mùa hè, trên người hắn ăn mặc bộ y phục vải gai do Bán Hạ tự mình làm, lập tức cởi nửa áo trên, lại lấy tiểu đao của Bán Hạ cho. Hắn trước dùng nửa áo nhúng xuống suối nước nhấc lên lấy một bọc nước, động vật phù du trong nước chợt thấy mình rời khỏi suối nước, rối rít kinh hoảng bơi loạn trong cái áo. Chỉ chốc lát sau, bọn chúng liền phát hiện toàn bộ nước đã chảy hết đi.
Nước suối từ cái áo chảy xuống , phía dưới là dùng vỏđao tiếp lấy. Trải qua lần lọc này, trong nước ít nhất không còn có phù du Tiểu Trùng các loại.
Lấy nước xong, hắn giặt sạch cái áo, dùng cái áo gói lấy số trái cây vừa hái kia rồi nhanh chóng đi về.
Bán Hạ thấy hắn trở lại, càng cảm thấy đói bụng, cầm trái cây liền ăn ngay. Bây giờ thai nhi trong bụng nàng sớm đã có máy thai, tiểu oa nhi giống như cảm nhận được mùi thơm của thức ăn, bắt đầu chuyển động ở trong bụng.
Bán Hạ vừa ăn vừa nói: "Chàng trước ăn trái cây, sau đó đem nước cho tỷ tỷ ta uống chút thôi."
Vô Mạt nhìn Nghênh Xuân vẫn mê man như cũ, hừ lạnh một tiếng nói: "Không chết được đâu, trước hết để cho nàng nằm một lát thôi." Nói xong cầm tiểu đao kia đưa cho Bán Hạ uống nước.
Bán Hạ bên này ăn trái cây, bên kia nhờ tay Vô Mạt uống mấy ngụm nước, trong bụng có chút đồ ăn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Vô Mạt lại uống vài ngụm, cuối cùng còn dư lại một chút mới đi cho Nghênh Xuân. Nghênh Xuân đã đói bụng vài ngày , miệng đã sớm khô nứt, bây giờ cảm thấy có nước rơi xuống giữa răng môi mình, nhất thời giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, mắt cũng không mở ra liền liều mạng hớp miệng uống nước.
Vô Mạt thấy vậy, vỗ vỗ đầu của nàng, lạnh lùng nói: "Tỉnh lại!"
Cái tay kia thường ngày vẫn luôn làm việc nặng , bây giờ lại không có ý thả nhẹ sức lực, lần này đánh vào đầu Nghênh Xuân tự nhiên không hề nhẹ, Nghênh Xuân cuối cùng từ mê man mở mắt ra, đập vào mắt, lại thấy một nam nhân tóc đen buông xõa, ngực để trần đang cúi đầu nhìn mình, trong tay còn cầm một cây đao, nhất thời sợ đến mức hét ầm lên.
Giọng của nữ nhân này vang lên trong thâm sơn lúc nửa đêm, bén nhọn sợ hãi, lúc đó không phải chuyện đùa, chung quanh những con chim a côn trùng a thậm chí con thỏ nhỏ nấp trong bụi cây cũng rối rít bị sợ đến chạy tán loạn bốn phía.
Bán Hạ lau một trái cây rồi ăn, nhỏ giọng nói: "Tỷ, đừng kêu nữa."
Nghênh Xuân bị dọa sợ lúc này nghe được âm thanh quen thuộc, mới dần ngừng tiếng kêu, nàng si si ngốc ngốc mà nhìn Bán Hạ, ha ha nhếch miệng cười ngây ngô: "Muội, là ngươi a. . . . . ."
Bán Hạ ăn trái cây bất động, nàng đột nhiên cảm thấy đại tỷ có điểm không đúng.
Vô Mạt cũng phát hiện, cau mày bắt lấy tay Nghênh Xuân lay động: "Ngươi, tỉnh táo lại đi." Giọng của hắn thô lỗ lại lạnh lẽo cứng rắn, giống như đối mặt với hắn bây giờ là một con thỏ hoang hoặc là một con gà rừng vậy.
Nghênh Xuân liếc nhìn Vô Mạt, lạnh run co rút thành một cục: "A, quỷ a, quỷ, có ma!" Nói xong lại bắt đầu hét ầm lên.
Bán Hạ đứng dậy khó khăn dịch bước đến bên Nghênh Xuân, bắt mạch của nàng, không khỏi nhíu mày: "Sợ là bị dọa, thần trí có chút mơ hồ."
Vô Mạt nghe được rất không vui: "Xem ra chỉ có thể dắt nàng ta xuống núi." Lúc hắn nói lời này, giống như hắn phải dắt một con trâu.
=========
Ăn uống no đủ, Vô Mạt tìm một roi mây, một đầu thắt ở ngang hông Nghênh Xuân, một đầu khác thắt trên cánh tay mình. Hắn cẩn thận nâng đỡ nương tử của mình, dắt gánh nặng Nghênh Xuân kia, bắt đầu xuống núi.
Trăng sáng dần dần đi về phía Tây, đêm đã qua hơn phân nửa, bọn họ rốt cuộc đi tới chân núi.
Vô Mạt sợ Bán Hạ bị giày vò đến quá mệt mỏi, vốn muốn để nàng về nhà nghỉ ngơi, nhưng Bán Hạ cảm giác mình còn có thể, cũng không muốn đi, vì vậy Vô Mạt không thể làm gì khác hơn là mang theo nàng và Nghênh Xuân cùng đến thần miếu.
Xung quanh thần miếu vẫn bị bầy sói bao vây, bọn sói này đã canh giữ hơn nửa đêm. Trong bầy sói, phía ngoài là quan binh, bọn họ tinh thần uể oải, trên mặt lo âu sợ hãi cùng mệt mỏi nhìn một cái không sót gì. Khi Vô Mạt cùng Bán Hạ xuất hiện trước mặt bọn họ thì bọn họ mau chóng mở ra một con đường.
Trước thần miếu, ba con Cự Lang đều nhắm mắt giả vờ ngủ say, mà người Vọng Tộc vẫn đứng trước thần miếu như cũ, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc trang trọng nhìn phía trước.
Trước mặt của họ, để một tấm vải bố trắng noãn, trên vải bố để một hộp gỗ màu đỏ, bên cạnh hộp gỗ là gậy đầu cá tượng trưng quyền uy Tộc trưởng, bên cạnh còn có là một xương thú khắc tỉ mỉ.
Khi Vô Mạt thấy đây hết thảy, chỉ cảm thấy đầu ầm vang một tiếng dường như muốn nổ tung, một loại dự cảm chẳng lành xuất hiện trong lòng hắn.
Ánh mắt của hắn ở tìm kiếm trong đám người, tìm kiếm lão nhân râu tóc bạc trắng đó, nhưng, không có.
Ánh mắt như điện của hắn nhìn chăm chú về phía Phí: "Ông ta, người đâu?"
Phí ngẩng đầu nhìn về Vô Mạt, vẻ mặt thẫn thờ: "Tộc trưởng đã đi."
Người trong tộc vô luận nam nữ lão ấu, lúc này nghe nói như thế, cũng đau thương mà cúi thấp đầu.
Ánh mắt Vô Mạt khó khăn chuyển dời đến hộp gỗ màu đỏ đó, một cái hộp nhỏ như vậy, lại chính là lão nhân đã từng cơ trí từ ái đó sao?
Hắn không dám tin mà lắc đầu: "Không, ta không tin, ông ta khẳng định là không có chết."
Phí trịnh trọng ngẩng đầu lên, không có bất kỳ vẻ mặt gì, ánh mắt yên lặng nhìn Vô Mạt, nghiêm trang mà nói: "Vô Mạt, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là tộc trưởng Vọng Tộc, cầm đầu cá gậy lên đi."
Vô Mạt khiếp sợ nhìn về Phí, nhưng Phí chỉ lần nữa gật đầu: "Đây là nguyện vọng của Tộc trưởng."
Quan đại nhân vẫn ở đây, hắn vừa khát vừa đói lại lạnh rồi sợ hãi, nhưng hắn không dám chạy về phía quan binh của mình, bởi vì trên đường có mấy Đại Lang chặn hắn. Chỉ cần hắn hơi nhúc nhích một cái, mấy con sói đó sẽ có một con mở mắt, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Hắn lại không phải người ngu, mắt nhìn thấy thi thể hạ nhân Phùng gia kia đã nằm ở kia chảy máu a, hắn làm sao dám lộn xộn đây.
Cho nên hắn chỉ có thể rúc ở đây run run nhìn tất cả thần kỳ trước mặt!
Hắn nhìn thấy cái gì, cái Lão Tộc Trưởng đó thế nhưng không giải thích được bỗng chết rồi, sau khi ông ta chết thế nhưng không thông hỏa táng liền hóa thành một đống tro. Người Vọng Tộc cũng không khóc, trực tiếp đem đống tro kia vào trong hộp đỏ, sau đó vẫn đứng như vậy nhìn chằm chằm một đống đồ vật.
Hắn một lần nữa hối hận sâu sắc, tại sao chỉ vì một đống vàng lại chạy đến cái nơi quỷ quái này!
Thế núi Thượng Cổ hiểm trở, thôn Vọng Tộc thần quái, hắn không phải chưa từng nghe người ta nói qua, nhưng hắn thế nhưng ngốc hồ hồ không tin quỷ quái, hôm nay còn không phải thấy một đám dã nhân điên khùng sao! Còn có một bầy sói ăn thịt người nữa!
Quan đại nhân quả thật muốn khóc rồi, hắn lúc này không phải nên ở nhà trong tay ôm mỹ thiếp mềm mại thơm ngào ngạt sao? Tại sao lại ở núi hoang dã trong cái thôn rách nát này cùng với một đám quái vật?
Lúc này Vô Mạt, không biết trong lòng quan đại nhân đầy ngập oán giận, hắn không dám tin nhìn chằm chằm hộp gỗ kia.
Hắn lần đầu tiên biết lão nhân này, là khi hắn còn rất nhỏ, có một lần núp ở trong rừng lặng lẽ nhìn về phía thần miếu, lão nhân kia có nụ cười ôn hòa từ ái. Hắn rất thích lão nhân này, muốn cùng ông trò chuyện.
Nhưng sau đó hắn lại biết, chính lão nhân này đã bức tử mẹ hắn, lại ra lệnh ném hắn vào nơi hoang dã đấy!
Trong lòng hắn liền nổi lên oán hận khó có thể ngăn chặn, đó là oán hận hắn bao nhiêu lần nhìn ánh đèn lờ mờ nơi cửa sổ nhà người ta nghe tiếng nói tiếng cười bên trong, từng đêm từng chút từng bước tích lũy lại.
Tại sao người khác có nhà, thế nhưng hắn lại phải lấy Dã Lang làm bạn, lấy rừng núi làm bạn?
Khi đó hắn còn nhỏ, hắn còn biết khóc là cái gì, cho nên hắn ôm Tiểu Hắc khóc lớn một hồi.
Có lẽ sau lần khóc kia, trái tim của hắn bắt đầu cứng rắn, ánh mắt của hắn bắt đầu sắc bén, hắn đem chính tay mình mài thành cát đá, đem khát vọng trong lòng giấu đi. Hắn lạnh lùng, xa xa nhìn cái thôn kia, mặt không thay đổi nhìn Phí tới dạy mình, cũng không còn nửa vẻ tươi cười.
Trong tiềm thức của hắn vẫn còn hi vọng ông ta hối hận đi, bởi vì oán hận, thật ra thì vẫn luôn có một chút ý trả thù trong lòng ?
Khi lão nhân kia rốt cuộc thừa nhận hắn, muốn hắn gọi hắn một tiếng ngoại gia gia thì hắn không phải cự tuyệt sao?
Nhưng tại sao bây giờ hắn một chút khoái cảm cũng không có, trong lòng chỉ có vô tận hối hận!
Nếu hắn biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, như thế nào lại —— làm sao sẽ lạnh lùng cự tuyệt như vậy!
Gió đêm rất lớn, cây đuốc cháy lép bép vang dội, Vô Mạt không nhúc nhích nhìn chằm chằm hộp gỗ, thì ra là một người, sau khi chết, chính là ở nơi đơn giản như vậy sao.
Hắc Lang không biết từ lúc nào đã mở mắt, xa xa nhìn Vô Mạt, đôi mắt vốn không có tình cảm gì thoáng qua vẻ đau thương. Nó không nhịn được ngửa cái đầu cao ngạo lên, nhìn nóc nhà thần miếu cao cao kia.
Bán Hạ than nhẹ một tiếng, nắm tay Vô Mạt, lại không biết an ủi hắn như thế nào.
Lúc này, tiếng khóc của một lão phụ nhân truyền vào bên tai, đó là lão mụ mụ không kìm nén nổi nước mắt nữa.
Tất cả người Vọng Tộc khổ sở cúi thấp đầu, đám quan binh không người nào dám nói một câu, sói Núi Thượng Cổ cũng đều lặng lẽ nhìn tất cả.
Ở trong thời khắc đau thương an tĩnh này, một tiếng cười khanh khách của nữ nhân vang lên, nàng nghẹo đầu chỉ vào thần miếu cách đó không xa cười nói: "Thần miếu, thần miếu, ta vào đi, ta vào đi. . . . . . Khanh khách. . . . . ."
Vô Mạt nhờ tiếng cười này nhắc nhở, hắn cởi dây mây trên cánh tay, nhìn chằm chằm hộp gỗ trên đất, đi lên trước, lặng lẽ quỳ xuống, cúi lạy thật sâu.
Trịnh trọng vái ba lạy, hắn cung kính tiến lên, cầm lấy gậy đầu cá cùng xương thú.
Cầm trong tay, đứng lên, trang trọng mà nhìn tất cả tộc nhân.
Giờ khắc này, Tộc trưởng Vọng Tộc mới ra đời.
Tất cả tộc nhân đều quỳ lạy trên mặt đất.
Mộc Dương không dám tin trừng mắt nhìn tất cả, mờ mịt luống cuống giống như không biết mình đang ở đâu, nhìn mọi người xung quanh đều quỳ xuống, hắn kìm lòng không được bàn chân mềm nhũn.
Nhẫn Đông vốn đứng không muốn quỳ , nhưng cha mình đã quỳ, bị cha thuận thế kéo xuống, cũng quỳ xuống theo.
Chương 34
Vô Mạt mới nhận chức Tộc trưởng nhìn về quan đại nhân ánh mắt mờ mịt bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, đây là người các ngài muốn tìm, ta để ngài mang về." Nói xong chỉ Nghênh Xuân sau lưng.
Nghênh Xuân vẫn đang cười khanh khách, hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chằm chằm cửa chính thần miếu, trong miệng vẫn nói thầm: "Ta đi vào, ta đi vào."
Quan đại nhân lau lau trán, vội vàng gượng cười hỏi vị hôn phu của Nghênh Xuân: "Bành công tử, đây chính là tôn phu nhân?"
Vị hôn phu Nghênh Xuân này—— Phùng công tử, đứng bên cạnh hạ nhân đã chết hơn nửa đêm, ngửi mùi máu tươi lâu như vậy, cả người hắn đã sớm chết lặng. Hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn phu nhân điên điên khùng khùng của mình, gật đầu nói: "Vâng"
Lúc này Nghênh Xuân rốt cuộc phát hiện vị hôn phu của mình, nàng nhào qua lôi kéo tay của hắn cười ha ha, thậm chí lôi kéo hắn xoay tròn: "Chàng để cho ta chạy vào thần miếu đi, chàng không cho ta gặp nhi tử, hiện tại ta nghe chàng, ta đi vào, ta làm được. . . . . . Đi, chúng ta đi tìm nhi tử đi. . . . . ."
Sắc mặt Phùng công tử càng ngày càng khó coi, cùng người chết bên cạnh cơ hồ không có khác biệt rồi.
Vô Mạt trong lòng hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng hắn vẫn mặt không thay đổi hỏi quan đại nhân: "Đại nhân, xin hỏi chuyện hôm nay coi như là chấm dứt sao?"
Quan đại nhân hung hăng chỉ vào vị hôn phu của Nghênh Xuân Phùng công tử nói: "Thật là điêu dân lớn mật! Bản thân phái điêu phụ đó chạy tới tự tiện xông vào thần miếu người khác, lại còn ở đây vu oan người ta, ác nhân cáo trạng trước, các ngươi thật nham hiểm!" Thật là rất nham hiểm, làm hại ta đêm hôm khuya khoắt vừa mệt vừa đói vừa khát lại lạnh rồi cả người bẩn thỉu. . . . . Không biết tiểu thiếp bây giờ ở nhà đang làm gì. . . . . .
Hắn cơ hồ là nhảy dựng lên mắng Phùng công tử một trận, nói khô cả họng, rồi xoay người hướng về phía Vô Mạt cúi đầu khom lưng cười nói: "Tộc trưởng đại nhân, là hạ quan hồ đồ, hạ quan thế nhưng lại tin sàm ngôn, hạ quan hồ đồ, hạ quan đáng chết!" Nói xong bộ dáng kia dường như muốn tát mình mấy bạt tai.
Vô Mạt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Đại nhân nói quá lời, chỉ cần đại nhân hiểu rõ đúng sai trong đó là tốt rồi."
Bên này đang nói, chợt nghe trong đám người có một tiếng thét kinh hãi, là vì Tô lão cha té xuống đất, Nhẫn Đông hô to.
Bán Hạ nghe thấy cuống quít ôm bụng chạy tới, lại chỉ thấy phụ thân mình tức giận đến trợn ngược hai mắt, râu ria vểnh lên, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Thử bắt mạch, chỉ thấy hơi thở yếu ớt, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc.
Quan đại nhân thấy vậy, vội nhân cơ hội cúi người vái chào muốn dẫn binh rút lui.
Vô Mạt đi tới trước mặt Tiểu Hắc, quỳ một gối xuống, cùng Tiểu Hắc nhìn thẳng.
Tiểu Hắc nhìn hắn, thật thấp kêu lên mấy tiếng, Vô Mạt cũng đáp lại vài lời.
Quan đại nhân bên cạnh đang muốn rời đi thấy như vậy càng không ngừng run rẩy, xem đi, đã sớm nói đám người kia đều là Yêu Tinh là quái vật, cái vị tộc trưởng mới nhận chức này thế nhưng lại có thể nói chuyện với sói a, không chừng đây chính là một con sói thành tinh tu luyện thành người!
(trí tưởng tượng thật phong phú J))
Mà nhiều người trong Vọng Tộc mới chỉ nghe nói Vô Mạt có thể nói chuyện với sói, nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ, hôm nay nhìn thấy, không khỏi kính trọng khâm tiện (kính phục + ao ước), nghĩ quả nhiên là người thừa kế mà Lão Tộc Trưởng tuyển chọn. Sói cùng người Vọng Tộc trên núi dưới núi nhìn nhau nhiều năm, nhiều thế hệ thân thiết, hôm nay bầy sói lại cứu người Vọng Tộc trong lúc nguy nan, làm Tộc trưởng Vọng Tộc có thể biết ngôn ngữ của loài sói thân cận với sói dĩ nhiên là rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, mấy con Cự Lang liếc mắt nhìn nhau hậu, Tiểu Hắc ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài, nhất thời bầy sói ở tứ phía bắt đầu đáp lời, trong khoảng thời gian ngắn tiếng sói tru cao thấp vang lên cả thôn Vọng Tộc thậm chí còn vang vọng cả núi rừng.
Tiếng sói tru này làm đám quan binh kia tim gan run sợ, mọi người đưa mắt nhìn đại nhân mong đợi có thể mau chóng rời đi.
Tiểu Hắc một lần nữa ngửa đầu kiêu ngạo, ngửa mặt lên trời đối trăng phát ra lại một tiếng tru kéo dài, tiếng tru qua đi, chỉ thấy bầy sói giống như như thủy triều dần dần tản ra.
Quan đại nhân thấy như vậy, vội thiên ân vạn tạ với Vô Mạt nói: "Tộc trưởng đại nhân, hạ quan cáo từ, Tộc trưởng đại nhân hạ tay lưu tình, hạ quan suốt đời khó quên." Nói xong liền vội vàng phất tay một cái, mang theo thuộc hạ của mình ảo não rời đi.
Bọn họ đi rất nhanh, giống như chạy trối chết, có người thậm chí còn không cẩn thận đã dẫm vào râu quai nón trên thi thể.
Phùng công tử mặt đen lại dẫn theo phu nhân điên điên khùng khùng của mình, thừa dịp mọi người không chú ý cũng vội vàng chạy trốn.
Phí quỳ trên mặt đất, dùng mảnh vải bố màu trắng kia bọc lấy tro cốt của Tộc trưởng, giao cho lão mụ mụ bên cạnh, mà những người khác thì giúp Bán Hạ khiêng Tô lão cha trở về, lại có người cuống quít lấy ra nửa cây Nhân sâm cho vào miệng Tô lão cha để cứu mạng ông.
Vô Mạt cầm gậy đầu cá, từ từ đi tới trước mặt lão mụ mụ, cúi đầu quỳ xuống.
Lão mụ mụ đã trải đủ việc đời đôi mắt nén lệ, bà nhìn Vô Mạt quỳ trên đất, thẫn thờ lắc đầu một cái: "Có nhân thì có quả, năm đó ông ấy gieo nhân xuống, đã định bản thân nếm quả đắng này, chỉ là đáng thương cho A Thủy số khổ của ta, cũng thương cảm cho con. . . . . ."
Phí ở bên cạnh đỡ lão mụ mụ, chợt mở miệng nói: "Vô Mạt, ngươi hiện tại phải nghe cho rõ, Tộc trưởng có lời để lại cho ngươi."
Vô Mạt nghe, chợt ngẩng đầu, trịnh trọng hỏi: "Tộc trưởng nói cái gì?"
Phí lớn tiếng nói: "Cách cũ tập, huệ tộc dân, hộ thần miếu."
(thay đổi tập tục cũ, nhân ái với tộc nhân, bảo hộ thần miếu)
Phí vẫn đi theo Tộc trưởng, giống như cái bóng Tộc trưởng, hắn nói rất bình thản, không cao không thấp, làm cho tất cả mọi người nghĩ hắn chỉ luôn nói chuyện như vậy.
Nhưng hôm nay tiếng của hắn trong trẻo cất cao trước thần miếu, bay đến tai của mỗi người trong Vọng Tộc, người nghe được đều mờ mịt không rõ. Cúi đầu trầm tư, ai có thể hiểu được suy nghĩ trong lời nói của Tộc trưởng.
Bọn họ nhiều thế hệ đã sinh sống như vậy, mỗi ngày tỉnh lại kẻ địch lớn nhất chính là cái đói và cái rét. Tộc trưởng lưu lại chín chữ này, giống như rất xa xôi.
========
Tô lão cha căn bản không đợi đến khi được đưa về nhà, đi được nửa đường dựa vào Nhân sâm cố gắng tỉnh lại một lần, sau khi tỉnh lại chỉ đảo mắt thê lương kêu lên hai chữ "Nghiệt nữ" , hô xong hai mắt trừng trừng, đã tắt thở.
Nhẫn Đông khóc đến chết đi sống lại, nàng ôm thi thể cha không buông, ngay cả Bán Hạ cũng không cho đụng. Nàng luôn miệng khóc: "Cha ơi, làm sao người lại mệnh khổ như vậy, thế nhưng lại có hai nữ nhi bất hiếu như thế, rõ ràng làm người tức mà chết! Người bảo Nhẫn Đông về sau phải làm thế nào !"
Bán Hạ biết Nhẫn Đông vốn là từ nhỏ được cưng chiều, không hiểu chuyện lắm, phụ thân mất rồi muốn dùng đôi lời để phát tiết, nên cũng không thèm để ý, chỉ là cúi đầu lặng lẽ giúp phụ thân sửa sang dung mạo lúc chết.
Nhưng láng giềng bên cạnh lại không nhìn nổi, người đầu tiên đứng ra thay Bán Hạ nói chuyện lại là Ngưu thẩm: "Nhẫn Đông, người sao lại nói thế, cha ngươi tức giận là giận đại tỷ Nghênh Xuân của ngươi, làm sao lại đem chuyện này đẩy lên đầu Nhị tỷ ngươi?"
Nhẫn Đông trợn mắt nhìn tỷ tỷ một cái: "Nếu không phải nàng đưa Nghênh Xuân điên điên khùng khùng tới nói hươu nói vượn một trận, phụ thân sao có thể bị tức chết!"
Chuyện này. . . . . . Đạo lý này không phải nói như vậy a, cô nương!
Nhẫn Đông mất phụ thân đau lòng đem tất cả oán khí đổ lên người Bán Hạ. Nghênh Xuân điên rồi, bị vị hôn phu dẫn đi, tự nhiên không thể làm gì khác hơn là đổ cho Bán Hạ.
Hàng xóm xung quanh nghe thế đều há hốc mồm cứng lưỡi, lại thấy Bán Hạ vẫn đang cúi đầu thay phụ thân chải đầu, đem mái tóc hoa râm lộn xộn cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề, lại búi thành kiểu tóc quen thuộc của người Vọng Tộc.
Nàng đã từng nhìn không thấu Thiên Mệnh, cố gắng muốn kéo lại tính mạng của cha, hôm nay xem ra, lại là trăng trong gương hoa trong nước thôi.
Nàng đưa tay để lên bụng, cảm thấy tiểu tử bên trong đạp lung tung, tâm giống như bị nắm chặt lấy, nhịn đau không khóc nhắm hai mắt lại.
Cha của nàng, thế nhưng chưa kịp nhìn ngoại tôn liền chết như vậy.
=========
Sau khi Tô lão cha qua đời, dĩ nhiên là Vô Mạt và Mộc Dương lo liệu, Mộc Dương đối với Vô Mạt làm ra đủ loại mặt lạnh, khi đang nói chuyện động chút là chê cười, Vô Mạt cũng không có nói gì . Người khác không nhìn vừa mắt, Vô Mạt chính là là Tộc trưởng mới của Vọng Tộc, là người tôn quý nhất trong tộc, Mộc Dương này đầu óc nghĩ như thế nào, dám nói ra những lời như thế.
Người đầu tiên không chịu được lại là phụ thân Mộc Dương, Nham, Nham không giống Phí làm việc trầm ổn tỉ mỉ, nhưng ông là người rất cổ hủ, cũng hiếu thuận với phụ thân nhất, theo ý của ông, di mệnh của phụ thân còn lớn hơn trời.
Phụ thân nói Vô Mạt là tộc trưởng, thì Vô Mạt chính là người mà Nham kính trọng nhất!
Nham nhìn đứa con bất hiếu, giận đến mức cầm chày cán bột đuổi theo đánh —— dĩ nhiên đây chỉ là lời nói ở đầu đường, không biết thực hư.
Tộc trưởng cùng Tô lão cha cùng một ngày chôn cất tại núi Thượng Cổ , ngày hạ táng đó còn xảy ra chút mâu thuẫn. Thì ra là theo phong tục của Vọng Tộc, mỗi người qua đời sẽ được lưu giữ trong một bia đá trong quan, trên quan tài trải lên da cá cùng da thú làm trang sức, sau đó do tráng đinh trong tộc mang lên núi mai táng.
Trước khi hạ táng Tô lão cha, Mộc Dương cùng Vô Mạt dĩ nhiên đều phải liệt vào hàng thứ nhất nâng quan tài, cái này không thể cãi được. Tộc trưởng làm càng tôn quý hơn người, là khi bắt đầu hạ táng , sau đó Mộc Dương liền xoi mói : "Hắn mặc dù là Tộc trưởng, tuy nhiên cũng không phải con cháu của gia gia, làm sao có thể để hắn nâng thạch quan!"
Lời nói này, tất cả mọi người biết hắn tất nhiên là cố ý rồi.
Người nào không biết Vô Mạt là con trai của A Thủy chứ, là ngoại tôn của Lão Tộc Trưởng a. Thế nhưng chuyện cũng chưa làm rõ, Vô Mạt cuối cùng cũng không có Tộc trưởng là ngoại gia gia, Mộc Dương tự nhiên lấy cái này ra để khơi mào chuyện rồi.
Phí nghe thấy, trợn mắt lườm cháu mình một cái: "Ngươi phải biết, Vô Mạt là do ta dạy dỗ từ nhỏ đến lớn."
Lời này phân lượng rất nặng, đứa bé do Phí nuôi dạy, tự nhiên có thể quy kết thành con cái của Phí.
Mộc Dương vẫn không tin, ban đầu khi cô cô A Thủy kia bị trục xuất khỏi Vọng Tộc , gia gia làm sao có thể cho phép Thập nhất thúc đi dạy đứa con hoang đó chứ?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian